Phía Israel không xác nhận chính thức là đã thực hiện vụ không kích lần đầu tiên vào bên trong lãnh thổ Iran. Phía Iran không coi đấy là một cuộc tấn công. Phía Israel không thấy tỏ ra hùng hồn và quyết tâm tiếp tục trả đũa Iran như trước và phía Iran thể hiện không hề có chủ định lại ăn miếng trả miếng Israel. Xem ra, phía Israel tiến hành vụ tấn công để được tiếng là đã hành động trả đũa, thể hiện không phải không hành động gì khi bị Iran tấn công, nhưng tiến hành vụ tấn công theo kiểu cách và với mức độ không đẩy Iran vào tình thế lại phải trả đũa Israel như đã hành động hôm 13.4 vừa qua.
Có vẻ như cả hai phía đã ngầm phát đi thông điệp về nhau là tạm thời chấm dứt việc tấn công quân sự trực diện vào lãnh thổ của nhau cho dù bản chất của mối thâm thù hoàn toàn chưa hề thay đổi gì.
Cho đến thời điểm hiện tại thì tình hình có vẻ như vậy. Cả hai bên đều bị giằng xé giữa lý trí và tình cảm.
Thật ra, cả hai bên đều đã đạt được yêu cầu đề ra nhưng đồng thời cũng lại đều bộc lộ những điểm yếu chết người. Họ đã cùng nhau phá bỏ một lằn ranh đỏ lâu nay vẫn ngăn cản họ hành động quá đà và bước đi quá xa là tấn công quân sự trực diện vào lãnh thổ của nhau. Bên này đã thể hiện luôn sẵn sàng và chứng minh đã đủ năng lực quân sự thực tế tấn công quân sự vào thẳng lãnh thổ của bên kia bất chấp khoảng cách địa lý hơn 1.000km.
Cả hai đều chưa ngả ra hết mọi con chủ bài về quân sự. Nhưng Israel bộc lộ rõ hơn bao giờ hết là nếu chỉ một thân một mình thì không thể chống đỡ được các đòn tấn công quân sự của Iran. Nếu để xảy ra chiến tranh với Iran thì số phận của Israel lệ thuộc hoàn toàn vào sự trợ giúp trực tiếp của các đồng minh như Mỹ, Anh, Pháp, Đức và các nước phương Tây khác. Còn Iran cũng nhận thấy rằng, sẽ không thể thắng nổi Israel nếu để chiến tranh xảy ra.
Israel khác biệt cơ bản so với Ukraina ở chỗ Ukraina được Mỹ, EU, NATO và đồng minh tiếp tay để đánh bại Nga nhưng không được các đồng minh này trực tiếp hành động quân sự để đối phó các cuộc tấn công của Nga. Vì thế, hiện thế giới bên ngoài không dám hoàn toàn chắc chắn nhưng hy vọng và mong đợi là Israel và Iran kiểm soát cũng như quản trị cuộc khủng hoảng chính trị an ninh và quân sự, quốc phòng này.